“Mẹ ơi thế giới bao la, bao la không bằng có mẹ” mỗi khi nghe những ca từ này tôi lại lặng lẽ khóc vì cảm xúc của bài hát chạm thẳng vào trái tim tôi, tôi muốn hét thật to: mẹ ơi, con yêu mẹ!, con cám ơn mẹ!, con xin lỗi mẹ! Dù tôi hiểu rằng những câu nói đó có nói hết cuộc đời mình cũng không đủ, bởi vì với tôi mẹ quá vĩ đại. Người cho tôi sự sống, cho tôi tình yêu, cho tôi thế giới. Mẹ - với tôi là niềm vui, là hạnh phúc, là gia đình, là quê hương là chốn bình yên nhất mà mỗi khi tôi buồn, khổ đau hay thất bại tôi đều tìm về để được mẹ cưng chiều, chăm sóc, yêu thương.
Mỗi khi cảm thấy ngột ngạt, khó thở trước những chông gai, mỗi khi đau đớn bất lực cô đơn trong tuyệt vọng tôi đều nghĩ về mẹ để tìm sự bình yên, và tôi gọi mẹ trong câm lặng, trong sự biết ơn cùng hối lỗi bởi tôi hiểu rằng mẹ không thể chở che mình mãi, cũng không thể bên mình mãi mãi. Dù muốn hay không, dù tôi có nguyện cầu lấy tuổi đời để đánh đổi, để mẹ sẽ gần tôi mãi mãi thì vĩnh viễn mẹ cũng chẳng ở bên tôi.
Mỗi khi vui vẻ hạnh phúc đón nhận ân tình của biết bao tấm lòng, của cuộc đời đem đến, tôi lại thì thầm gọi tiếng mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã cho cuộc đời, cho con sự may mắn thì khát vọng mẹ mãi bên mình lại thức dậy mạnh mẽ và đau đớn đến hoảng hốt. Tôi sợ hãi , sợ đến tột cùng thậm chí nghĩ đến trong khoảnh khắc trái tim tôi nghẹt lại một ngày nào đó tỉnh dậy mà trong suy nghĩ mẹ chẳng còn ở bên.
Với tôi còn mẹ là còn yêu thương, còn hạnh phúc, còn gia đình , còn quê hương, còn mẹ là còn tất cả. Có mẹ tôi có cả thế giới !. Thế nên tôi mong rằng tất cả những ai đang còn mẹ hãy luôn cầu nguyện cho mẹ được sống vui vẻ bình an bên ta mỗi ngày. Xin hãy mãi ghi nhớ lời thơ vủa giản dị vừa đau đớn, vừa chân thật vừa ngậm ngùi se thắt: